Chiếc lồng đã mở, tại sao chú chim vẫn không chịu bay đi


Em rất thích hình ảnh này. Thói quen cũ của một chú chim đã bị nhốt quá lâu là ngay cả khi lồng đã mở, vẫn còn một cái lồng vô hình khiến nó không chịu bay đi đến với tự do.
Tâm thức của mình cũng hoạt động như vậy, khuôn mẫu thói quen của nó khiến mình liên tục phản ứng khi chỉ vừa kịp nhận biết, hoặc là ham muốn, hoặc là ghét bỏ trước những tác động từ bên ngoài. Chủ nhật vừa rồi là ngày thứ 18 em thực hành thiền Vipassana, 18 ngày em liên tục thanh lọc tâm của mình. Thực tế là em không đặt quá nhiều câu hỏi mà tập trung vào việc làm nó, giống như việc mình bị ném xuống nước và việc duy nhất có thể làm là bơi, và kết quả đã thực sự tới.
Trước đây, khi nhận thấy một cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng đến chuyện tình cảm, em sẽ dành thời gian im lặng để hỏi bản thân tại sao mình có cảm xúc đó, nó gây ra vấn đề gì và cần phải giải quyết nó như thế nào -> Kết luận thường sẽ là một vấn đề đến từ người đồng hành của em, và bạn ấy nên thay đổi một điều gì đó -> Em trao đổi lại với bạn với kì vọng bạn sẽ nhận ra vấn đề của bản thân và suy nghĩ cách cách thay đổi nó. Đôi khi mọi thứ cũng không được suôn sẻ như thế, và tệ hơn là đa phần những vấn đề đó sẽ lặp lại, quy trình này lặp lại và kết quả là khiến cả hai có những cảm xúc không tốt.
Chủ nhật vừa rồi thì khác. Em để ý thấy bên trong em đã có sự thay đổi lớn. Hôm ấy, khi có một cảm xúc thất vọng về bạn, em nhận ra rất nhanh. Em chỉ nhận thấy nó và biết rằng vì sao em có cảm giác đó. Sau đó, điểm khác biệt lớn nhất là thay vì tự mình suy nghĩ và xử lý mọi thứ, đặt lên bàn và kì vọng bạn ấy phải nhận tất cả những thứ đó về mình (trong khi đó không phải là bạn, mà là cách em nhìn bạn), thì em đã làm khác đi. Em thẳng thắn nói ra một cách chân thành và đơn giản "Em đã cảm thấy (điều em nhận thấy trong em) vì (hành vi của bạn). Em mong anh có thể bỏ cái tôi xuống và suy nghĩ về nó". Còn việc sau đó đón nhận nó ra sao là phần của bạn. Và đúng là bạn đã dành thời gian sau đó thực sự nghĩ về nó để bọn em lại ngồi lại một lần nữa. Bạn ấy thực sự nhận ra được vấn đề và bạn sẽ chú ý hơn để nó không lặp lại, quan trọng nhất là từ góc nhìn của chính bạn, chứ không phải những thứ em mong muốn ở bạn ấy nữa. Hai đứa hôm đó đều cảm thấy nhẹ nhõm, em không có những kì vọng, những khoảng lặng lê thê và người yêu em cảm thấy được tôn trọng hơn, lắng nghe hơn.
Việc hành thiền là con đường mà hạnh phúc không ở phía cuối, nó ở ngay đây. Em mong câu chuyện này cũng phần nào giúp gỡ được những rào cản vô hình đang cản trở một ai đó thực hành thiền và có niềm tin vào việc mình đang làm. Mình kiên trì với nó, và quả sẽ đến.
Em chúc mọi người hưởng được an lạc thực sự, hoà hợp thực sự, hạnh phúc thực sự!





