Gửi đứa trẻ bên trong: Xin lỗi vì bấy lâu nay đã bắt em phải gồng gánh


Tôi đã chưa thật. Tôi xin lỗi, làm ơn hãy tha thứ cho tôi, cảm ơn bạn, tôi yêu bạn.
Chào cả nhà. Xin cảm ơn những chia sẻ rất thực tế và đầy tâm huyết của các anh, chị, và các em - những động lực thôi thúc và truyền cảm hứng cho em rất nhiều để hôm nay cũng mạnh dạn rãi bày với mọi người vài điều.
1. Thói quen
Em có thói quen mỗi khi cảm thấy mất năng lượng, sẽ dành thời gian tĩnh lặng để lật lại mọi thứ đã diễn ra, từ gần đến quá khứ rất xa, liên hệ miên man phân tích, đánh giá, rút ra 1 điều gì đó dặn mình cho những ngày sắp tới. Mỗi lần như thế, bao nhiêu những thứ mình đã cố dìm nó xuống ở lần trước lại ùa về nhao nhao lên vây lấy tâm trí, rồi sẽ là quá trình dày vò, dằn vặt, phải mất mấy ngày mới dần lấy lại năng lượng. Em nghĩ rằng mỗi lần như vậy là đang dũng cảm đối diện với phần tối của mình, đang phản tỉnh, đang sửa mình, đang chuẩn bị cho tương lai, mình...đang làm đúng.
2. Nhận thức
Rồi em nhận ra cách làm đó chỉ làm cho những tổn thương 1 lần nữa bị cào xới, những cảm giác tội lỗi 1 lần nữa làm mình dằn vặt, những tức giận uất ức những sợ hãi 1 lần nữa bùng lên làm đứa trẻ trong mình phải gồng lên tìm cách chống đỡ. Mình đơn giản đang chỉ bám vào chúng để được khổ đau, được cảm thấy như đang chiêm nghiệm, như người đang tự làm tổn thương mình để giải tỏa vậy. Chứ thực sự, những điều ấy không hề giúp mình tỉnh ra, ngược lại càng ru mê mình, kéo mình lún sâu đến mức mặc định chúng chính là “mình”. Không nghi ngờ gì nữa, con người mình, cuộc đời mình toàn những thứ đáng để quên đi. Chúng âm thầm lập trình tư duy cho mình từng chút một, định nghĩa con người và cách mình phản ứng với thế giới: toàn là chấp trước, làm gì cũng khởi tâm toan tính.
Hóa ra trong suốt những quá trình đó, bản thân mình chưa hề hiện diện, hóa ra mình đã hoàn toàn quên mất thực thể đang ngồi đây, ngay lúc này, cái thực thể đang bùng lên hầm bà lằng những phán xét dằn vặt kia, đang oằn mình gồng gánh bao thứ nặng nề kia…mới chính là “mình”.
Bấy lâu nay mình tưởng mình giao tiếp với mình nhiều lắm, hiểu mình lắm, nhưng thật ra thì không. Mình ngồi đây não căng như sắp nổ, mà như vô hình với chính mình. Thề là khi nhận ra những điều này em thấy mình ngu dại thương bản thân kinh khủng.
Nhận ra tiếp...
rằng tại sao thiền với em lại khó đến thế dù đã thử tập nhiều cách: nghe lời dẫn, nghe nhạc, Om, chuông, nhìn ngọn nến cháy trong bóng tối, lắng nghe tiếng tim mình đập, white noise brown noise các kiểu mà chỉ được vài phút là tai ù đi. Bởi vì thật tình cờ là lúc thiền cũng giống y chang lúc ngồi dằn vặt. Càng thư giãn không có gì làm bộ não bận rộn, thì tâm trí lúc ấy càng buông lỏng, chỉ cần 1 lóe suy nghĩ theo thói quen chạm đến thôi là mấy cái tiêu cực như chỉ chờ thế nó ùa vào lôi mình ra giày xéo cho thỏa cơn. Rồi mình lại cứ bám vào, cứ trôi miên man, có gọi quay lại trăm lần rồi vẫn cứ trôi đi.
3. Bắt đầu tìm cách tìm lại mình
Vài tháng trở lại đây, trên con đường tập thực hành chánh niệm để tìm mình về với mình, em chợt nhớ ra hồi sinh viên từng được chỉ cho 1 cách cực phù hợp cho em hiện tại, hoặc những người có chứng nghĩ nhiều kiểu như em để tập trung vào thực tại và nhẹ nhỡm hơn. Đó là cách giao tiếp với tiềm thức của mình, cho mình được sám hối với mình, được mở lòng chấp nhận vị tha cho mình, đặt tình yêu thương lên trên mọi diễn giải đúng sai, và biết ơn mình vì hiện diện ở đây tỉnh táo mạnh khỏe, biết ơn vì mình đã cho mình cơ hội. Chừng đó thôi nhưng có sức mạnh rất ảo, nó giúp mình gạt những chấp trước kia, cho mình có khoảng thở để tập “chứng mà không chứng”, rất support cho cả thực hành chánh niệm và thực hành giá trị cốt lõi “Thật” nữa.
Dài quá mọi người thông cảm, nếu anh chị em nào đồng ý em kể tiếp thì chấm cái cho em động lực bổ quả sẻ tiếp lần tới nha.
Cảm ơn anh chị em đã đọc, cầu mong tất cả chúng ta được an lành, yên vui, hạnh phúc!




