Hành trình chiến đấu với mindset "không đủ thời gian"


Hi mọi người, hôm nay mình muốn chia sẻ một chút về hành trình hiểu rõ bản thân hơn, điều mà trước đây mình không nghĩ là mình có thể nghiêm túc viết ra.
Mình đã thực hành thiền vài năm, từ thiền tĩnh, thiền động, thiền nằm cho đến các bài điều hòa nhịp thở. Mỗi giai đoạn cuộc sống, mình lại tìm đến một kiểu thiền khác nhau. Điểm chung duy nhất là: mình luôn giữ mindset “mình cần thiền”.
Ngày nào cảm thấy không thể ngồi yên vì quá nôn nóng, mình thiền khi đi bộ, khi làm việc, khi đọc sách. Ngày nào thân tâm nhẹ, mình lại ngồi xuống. Mình chưa từng có một pattern cố định, đúng với kiểu tính cách lúc nào cũng muốn nhanh, hiểu nhanh, làm nhanh. Và cái giá đi kèm là cảm giác căng thẳng thường trực: “không đủ thời gian”, “không kịp làm cái này cái kia”.Đến khi burnt out, tâm trí mình lại tự reset: không muốn làm gì, chỉ muốn nằm nhà, tắm nắng, cà phê lai rai, sống thật chậm. Mình biết đó không phải lười, mà là cơ thể và trí não đang đòi quyền nghỉ ngơi sau những ngày quá sức.
Gần đây, mình nhận ra mình không còn ngồi thiền mỗi tối nữa. Cuộc sống bận rộn, stress và những thay đổi lớn nhỏ khiến mình tự đưa ra một lý do rất thuyết phục: đây không phải giai đoạn thích hợp để mình thiền tĩnh.
Nhưng khi mình đặt ra một rule: “Mỗi ngày cần ngồi im tối thiểu 10 phút để thiền”, cảm giác đầu tiên là… bị ép buộc ~Rồi mình thử thay đổi góc nhìn. Mình bắt đầu tưởng tượng: nếu mình hoàn thành được rule này mỗi ngày thì sao nhỉi? Momentum mà nó tạo ra? Bản thân mình sẽ như thế nào chỉ sau 4 tuần thui?Việc tưởng tượng tới kết quả đạt được trở thành động lực để mình hành động, và bắt đầu lại.
Thói quen thiền và liên tục chiêm nghiệm khiến mình vô thức tự hỏi bản thân: “Mình đang cảm thấy gì? Vì sao mình lại cảm thấy như thế? Và mình có thể làm gì tiếp theo?” trong hầu hết mọi tình huống. Tác dụng là nó xác định đúng vấn đề thay vì chạy theo những lớp cảm xúc, dù và trong công việc hay cuộc sống. Càng thực hành, mình càng thấy việc hiểu được cảm xúc thật của mình chính là cách nhẹ nhàng nhất để giữ "inner peace" của bản thân.
Tuần trước mình tình cờ xem video “Biết đang được gì, mất gì” trong series Được/Mất của Vietcetera. Và mình cảm thấy con đường mình đang hướng tới trở nên chắc chắn hơn.
Và có một câu nói của thầy Minh Niệm khiến mình nghĩ tới rất nhiều: "Nếu mình không làm chủ được bản thân, thì mình “được” mà mình cũng không biết."
Nó như chốt lại toàn bộ những gì mình đã và đang trải nghiệm. Kết hợp thiền, sự chiêm nghiệm và hành trình quan sát bản thân, mình thấy mình biết ơn thực tại, biết ơn những nhân duyên, những điều đang hỗ trợ mình để có mặt ở đây, ngay lúc này.
Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây. Chúc mọi người một buổi tối ấm áp ạ





