Hết tiền thiền thôi


Hi mọi người,
Silver đã chia sẻ một số về những lợi ích của thiền nhưng dạo gần đây thấy mọi người chia sẻ về cách mọi người tìm đến thiền ... hay quớ. Nay mình muốn hòa vào dòng chảy chung, hi vọng nó hữu ích với ai đó Bài viết là của AI nhưng ý trong đó là của mình ạ.
---
Những ngày đầu đầy chật vật
Tôi bắt đầu thiền không phải vì tìm kiếm điều gì cao siêu, mà vì những năm lớp 11 đầy bóng tối. Bóng đè lặp đi lặp lại, gia đình gặp biến cố, áp lực học hành đè nặng, lên lớp thì bị bạn bè xa lánh. Khi đó tôi chỉ cảm thấy mình bị kẹt trong một căn phòng không có cửa thoát.
Lang thang trên các diễn đàn, tôi gặp cư sĩ Diệu Định. Tôi làm lễ, nhận pháp danh Minh Trọng. Những thứ nghe có vẻ trang trọng ấy thực ra chỉ là cách tôi cố tìm một lối bám vào. Tôi đọc Chú Đại Bi, Bát Nhã Tâm Kinh, tập thiền vài phút rồi bỏ, tuần giỏi lắm được một buổi (vì hồi đó thiền bị nghĩ lung tung, chân thì đau không ngồi lâu được). Chú Đại Bi thuộc được một phần ba, còn lại nhìn “phao” mỗi tối vì cứ ngủ là gặp bóng đè. Nhưng nhờ vậy, triệu chứng giảm dần. Tôi đọc kinh nhiều hơn, thiền nhiều hơn, dù vẫn rất vụng về.Những cơ duyên nhỏ giúp tôi giữ nhịp
Thời gian đó tôi có người yêu — một mối quan hệ online kéo dài sáu tháng, rồi mới gặp nhau ngoài đời (và tự dưng bạn ý giờ làm vợ tôi). Không biết có phải nhờ vậy không, nhưng những ngày đó nhẹ hơn. Thiền tăng lên mười phút, tuần ba buổi, chưa đều nhưng không còn chật vật như trước.
Sau này tôi dùng app Fabulous Motivate Me - Một app build thói quen sức khỏe, lần đầu biết đến “ritual” và mục nhắc thiền trong app giúp tôi duy trì đều hơn: khoảng bốn buổi một tuần, thời lượng vẫn ngắn nhưng tinh thần ổn định hơn. Mọi thứ cứ rải rác như vậy nhiều năm, cho đến khóa GrowMind. Ở đó, lần đầu tiên tôi tự đặt cho mình một cam kết: thiền ba mươi phút mỗi ngày. Không phải vì tham vọng gì, mà vì tôi thấy nếu mình không chủ động tự cứu mình, thì chẳng ai làm thay được.
Thêm hai năm nữa, tôi ngồi được lâu hơn, vững hơn. Thiền trở thành một phần của nếp sống hằng ngày.Khi nhìn lại: Thiền đã cứu tôi theo một cách rất lặng
Nhìn lại toàn bộ hành trình, tôi nhận ra lúc đầu thiền chỉ giống như một cách giảm đau — giúp mình bớt sợ hãi, bớt nghẹt thở trước những cảm xúc không biết đặt tên. Nhưng càng đi sâu, càng nghe pháp thoại, càng soi lại tâm mình, tôi càng thấy thiền không chỉ là một “thói quen tốt”. Nó đã kéo tôi khỏi nhiều tầng tối mà chính tôi cũng không hiểu rõ.
Không có phép màu nào cả. Chỉ là mỗi ngày ngồi xuống một chút, thở một chút, nhìn lại mình một chút. Và bằng cách rất bình thản ấy, thiền giúp tôi tiếp tục sống, nhẹ hơn, thật hơn.
Nếu có điều gì tôi rút ra được, thì có lẽ chỉ đơn giản là: thiền hiệu nghiệm khi mình thực sự chấp nhận ngồi xuống, không phải để trở thành người khác, mà để quay về với chính mình — một cách khiêm nhường và lặng lẽ.





