Ho’oponopono: 4 câu "thần chú" giúp mình ngừng kết tội bản thân


Anh chị em thân mến,
Tuần trước em đã kể với mọi người về thói quen nghĩ nhiều và tiêu cực của bản thân, vì sao thiền với em lại khó khăn và có nhắc đến phương pháp em tự gọi là “giao tiếp với tiềm thức”. Hôm nay em tiếp nối để kể với mọi người - phương pháp đó chính là Ho’oponopono, một nghi thức chữa lành của người Hawaii hay 1 kiểu thiền mantra mà có thể anh chị em cũng đã biết.
Ở góc độ em đang dùng, đây là một cách nói chuyện trực tiếp với những phần vô thức của bản thân thông qua 4 câu mantra:
“Tôi xin lỗi. Làm ơn hãy tha thứ cho tôi. Cảm ơn bạn. Tôi yêu bạn.”
Tại sao em lại dùng nó?
Với thói quen cũ em kể trong bài tuần trước: nghĩ quá nhiều về những điều tiêu cực, đánh giá và kết tội bản thân, khi nhận ra mình đang rơi vào vòng lặp thì cố gạt đi, và lặp lại. Do đó việc cố ngồi thiền hay cố gắng nhắc mình thực hành chánh niệm thì với em cũng là cố, sẽ bị rơi vào trạng thái trốn tránh, tức là chỉ đang gạt đi những suy nghĩ ập đến chứ không hề thiền hay chánh niệm 1 cách đúng đắn. Do đó hiệu quả không cao, thường chỉ nhẹ nhõm được 1 khoảng thời gian ngắn sau đó.
Thì phương pháp này lại có nhiều bất ngờ. Khi em nhẩm 4 câu lặp đi lặp lại, tiềm thức nhận được 1 tín hiệu rất khác: không phải “mày sai, mày tệ, lỗi của mày, sao mày nghĩ lắm thế, dừng lại,…” như mọi khi, mà là thừa nhận rằng mình đã gây ra tổn thương cho nó, xin lỗi vì bắt nó phải chịu đựng quá lâu, biết ơn vì nó mở lòng tha thứ và nhắc lại rằng nó vẫn được yêu thương trân trọng. Với người nghĩ nhiều theo kiểu tiêu cực hóa, thì phương pháp này rất hữu ích vì nó đưa tâm từ vòng lặp đấu tranh sang vùng cảm xúc được thừa nhận, khác biệt hoàn toàn về tính chất khi không cần gạt bỏ, không đấu tranh, không cần tìm ra đúng sai, chỉ cần thấy nó, thừa nhận sự tồn tại của nó và ôm nó vào lòng.
Vậy thiền chánh niệm thì sao?
Điểm hay là Ho’oponopono như 1 cầu nối giữa trạng thái bị cuốn theo suy nghĩ và cảm xúc với trạng thái chánh niệm. Vì khi em nhận ra mình đang nghĩ nhiều, thay vì đấu tranh gạt đi, em sẽ có 3 trạng thái:
- Đầu tiên nhận ra, đây chính là trạng thái đầu tiên khi thiền chánh niệm.
- Sau đó gọi tên và bắt đầu giao tiếp: Mình xin lỗi, làm ơn tha thứ cho mình, cảm ơn, mình yêu bạn - trạng thái chuyển giao từ đấu tranh gạt bỏ sang ôm ấp làm dịu.
- Cuối cùng khi tâm thức không còn bám víu nữa, mình sẽ có khoảng trống để quan sát cơ thể: vừa lẩm nhẩm mantra vừa cảm nhận mình đang thở thế nào, tim mình đập thế nào,…đưa tâm dần về với thân.
Bằng cách đó, em vừa có thể thực hành hiện diện vừa thanh lọc tiềm thức 1 cách tự nhiên, không còn đuổi suy nghĩ, cũng không còn để nó dẫn đi đâu thì đi, mà đứng ở ngay trước nó, thấy nó, ghi nhận và yêu thương nó. Với em, chỉ có buông bỏ và vị tha được cho chính mình, thì mới tìm được mình về với mình.
Dù mới thực hành khoảng 2 tháng trở lại đây, nhưng so sánh với trước kia thì em nhận ra rõ mình đã ít chán nản về mình hơn, thời gian bị cuốn theo dòng suy nghĩ ngày càng ngắn hơn, cường độ “suy” mỗi lần như vậy cũng giảm, tối đi ngủ nhắm mắt vào thấy tâm yên hơn. Nhờ thế việc ngồi thiền của em hiện tại cũng dễ dàng hơn rất nhiều (mặc dù cũng chưa được đều đặn và thường xuyên đâu). Cơ mà đúng như anh Miso nói: “Càng ngày càng cảm thấy cảm nhận sạch sẽ, rõ ràng, trong trẻo của tâm trí nó quý hơn vàng. Dù ta là ai thì cũng không muốn đi trong cuộc đời này với cái đầu và trái tim đầy sương mù âm u.”Cuối cùng, cảm ơn anh chị em đã hiện diện, chúc mọi người đủ tỉnh để thấy, đủ mềm để thương, đủ dũng cảm để đối diện với bất cứ ai bao gồm cả bản thân và nói: mình xin lỗi, tha thứ cho mình nhé, mình cảm ơn và yêu bạn rất nhiều.




