Khi thuốc an thần không phải là liều thuốc duy nhất


Em từng nghĩ chỉ cần yêu đủ nhiều là sẽ ổn…
Thật ra em cũng hơi ngại khi chia sẻ câu chuyện này, vì nó khá cá nhân và không phải lúc nào nhắc lại cũng dễ. Nhưng em muốn kể lại như một lý do đưa em đến với chánh niệm — vì biết đâu ai đó đang mệt sẽ tìm được một điểm tựa nhỏ cho mình.
Em bắt đầu nghe pháp thoại từ khoảng năm 2022 của thầy Minh Niệm với seri Yêu lành, lúc đó em vẫn đang trong một mối tình hơn 7 năm. Thời điểm đó tụi em có nhiều giai đoạn căng thẳng vì yêu xa và khác cách nghĩ, nên có rất nhiều vấn đề. May mắn là có một người anh thân của cả hai đã cho lời khuyên và giới thiệu cho tụi em những bài pháp thoại của thầy Minh Niệm, như một cách để tụi em bình tĩnh lại và nhìn mọi thứ sâu hơn.
Có một giai đoạn lo âu của em nặng đến mức em phải dùng thuốc. Khi đó em thu mình lại rất nhiều, gần như tắt kết nối với mọi người: rất lâu cũng không về nhà và không còn chăm sóc bản thân như trước; không ra ngoài, lúc nào cũng chỉ muốn ở trong phòng. Chính những lúc như vậy, việc nghe pháp thoại và thực hành chánh niệm là một trong những điều kéo em về với thực tại.
Kể ra thì còn rất nhiều lý do nữa giúp em vượt qua được giai đoạn đó, nhưng em nghĩ rằng khi nội tâm đủ vững, mình biết chấp nhận và quay về bên trong, thì có gặp chuyện gì cũng sẽ tìm được cách để đi qua.
Dù hiện tại bọn em đã dừng lại vì nhiều lý do, em vẫn biết ơn giai đoạn đó. Nó khiến em nhận ra thứ mình có thể làm chủ trước tiên không phải là người khác hay hoàn cảnh, mà là cách mình nhìn và phản ứng với mọi chuyện. Em hy vọng câu chuyện nhỏ này có thể là một gợi ý nhẹ: nếu ai đó đang mệt, bức bối hoặc chông chênh, hãy thử cho bản thân vài phút chánh niệm mỗi ngày, hoặc nghe một bài pháp thoại phù hợp. Biết đâu mình sẽ gặp lại sự dịu dàng trong chính mình, theo cách mình vẫn thường quên.
Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây. Chúc mọi người đủ bình an để đi chậm lại, nhìn sâu hơn, và vững vàng hơn mỗi ngày.





